Đã bao giờ em cảm thấy nản với ước mơ của mình, chỉ vì em là con gái?
"Con gái học lấy tấm bằng thôi rồi sau cũng gả cho chồng, học lên cao quá làm gì cho mệt"
Vậy nếu em gác lại ước mơ học hành chỉ an phận ở nhà loanh quanh, liệu sau này nhìn lại một tuổi trẻ đã chần chừ quá nhiều mà bỏ lỡ biết bao cơ hội, em có dám chắc mình không tiếc nuối?
"Nghề này vất vả lắm con gái theo làm gì cho khổ, chọn cái nào ổn định thôi"
Vậy nếu em chấp nhận một công việc nhàn hạ nhưng không phải đam mê, một tuần 6 ngày, một ngày 8 tiếng lặp đi lặp lại trôi qua như một, liệu em có thấy hạnh phúc hơn, hay ngày dài chỉ trôi qua trong tiếng thờ dài "thôi cũng đành”
“Quan trọng quá ý nghĩa công việc làm gì, cứ chọn cái nào an toàn rồi sau làm nhiều thể nào cũng quen"
Vậy nếu công việc với em chỉ là thói quen, liệu em có đủ động lực hay niềm vui để thức dậy mỗi ngày với tâm trạng phấn khởi và tận hưởng cuộc sống một cách đúng nghĩa?
Cuộc đời quá ngắn ngủi để em chấp nhận những điều tạm bợ hay sống chung với tiếc nuối. Ước mơ vốn không có giới hạn, dù là ở giới tính hay độ tuổi nào. Chỉ cần em nhẫn nại bước trên con đường mà trái kêu gọi, một ngày nào đó, em nhất định sẽ toả sáng và hạnh phúc từ sâu trong tâm hồn.